Tìm kiếm Blog này

Hắc Phong Thần Đạo chương 112



Chương 112 Vũ Thanh Hà đến thăm

Kì thuật từ Tàng Thư Các mạnh mẽ nhưng khó nắm giữ, Vũ Thanh Hà sau một thời gian dài bế quan rốt cuộc cũng tìm được chút đột phá, nhưng tính hắn thật không quá chăm chỉ, mặt dù nội tâm rất muốn nhanh được cường đại để báo thù cho sư phụ nhưng hắn cũng biết rằng nóng vội không giúp được gì, nếu quá cố sức thì lợi chẳng bằng hại. Với bản tính của hắn, không tu luyện thì tham ngộ, không tham ngộ thì tu luyện, cắm đầu cắm cổ hơn tháng trời quả thật chẳng dễ dàng gì.
Xuất quan, việc đầu tiên là trở về thăm nhà, sau lại đi tìm mấy sư huynh đệ thăm hỏi. Chỉ là buồn bực lại thêm buồn bực, lão đại lão nhị đã xuất môn hành tẩu tìm kiếm kì ngộ, lão tam vốn cả ngày luyện võ không ngờ cũng theo bước, không chỉ có ba người, lão ngũ mấy ngày trước đột phá lên Trúc cơ không kịp chúc mừng cũng đã mất tăm. Như thế thì thôi, đến tìm lão tứ thì nghe nói hắn đã bị đại ca lôi về nhà huấn luyện, lục thất bát ba lão cũng đi tìm sư trưởng chỉ điểm mong sớm ngày Trúc cơ.
Hắn có cảm giác sau khi sư phụ mất thì mấy sư huynh đệ bọn hắn bỗng chốc tan đàn xẻ nghé. Vũ Thanh Hà không nhịn được mà thở dài, hắn đột nhiên có cảm giác mất mát khó chịu. Thôi đi tìm lão Cửu vậy.
-  Ồ, có phải đến nhầm chỗ không ta, nhưng mình nhớ đúng là chỗ này mà.
Vũ Thanh Hà đến trước chỗ động phủ của Triệu Thiên Bình nhưng chỗ này bỗng nhiên lạ hoắc, ít nhất là khi mới nhìn vào thì cảm giác đúng là như vậy. Vốn dĩ trước đây hắn cũng từng đến đây vài lần, mà nơi này quang cảnh thoáng đãng chứ không giống như lúc này, cây cối có chút chằng chịt, mà địa hình dường như thay đổi khá nhiều.
-  Vô lí, chỉ một thời gian ngắn không thể nào xuất hiện nhiều cổ thụ như vậy được.
Hắn nhìn vài cây cổ thụ cao đến cả chục trượng mà ngẩn ngơ, nhưng chỉ chốc lát liền tỉnh táo, vì hắn nghe thấy có tiếng động. Dường như là tiếng người đang hô hào thì phải.
Mang chút tò mò, Vũ Thanh Hà vừa đánh giá hoàn cảnh vừa tới gần. Chăm chú một chút Vũ Thanh Hà mới vỡ lẽ, hóa ra một đống thực vật này là vừa mới trồng lên, dưới gốc lưu lại dấu đất còn rất mới, không chỉ vậy, đá tảng, rãnh nước cũng phần lớn mang dấu tích cải tạo vẫn còn mới. Trong lòng khá ngạc nhiên, cũng lắm tò mò, hắn bèn tiếng tới chỗ phát ra tiếng nói.
-  Thêm một chút đất vào đây nữa, chút nữa, …rồi, được rồi.
-  Tảng đá này cần nhích qua bên phải một tấc nữa, rồi, hoàn hảo.
-  Cảm ơn sư huynh, cái này để ta…
Rầm rầm rầm… bong bong bong…
Động phủ của Triệu Thiên Bình lúc này thật giống một công trường, Vũ Thanh Hà nhìn thoáng qua liền nhận ra vài người, một vị khiến hắn chú ý, đó là Trần Hùng sư thúc, khá nổi tiếng trong tông vì hắn là một vị chấp sự chuyên quản lí đội công tượng, thường nhận nhiệm vụ xây dựng động phủ, viện phủ, đình đài trong tông, mà những người khác trừ Triệu Thiên Bình đang loay hoay đẽo gọt một tảng đá ra thì toàn bộ đều là thuộc hạ của vị Trần sư thúc kia.
-  Chào Trần sư thúc.
-  Ồ, Vũ sư điệt đấy sao, đã xuất quan rồi hả?
Vị Trần Hùng sư thúc kia dường như cũng có quen biết Vũ Thanh Hà, hắn gật đầu chào hỏi một chút, Vũ Thanh Hà cũng không muốn làm phiền nên nói:
-  À vâng, sư thúc cứ tiếp tục, ta đi tìm sư đệ một chút.
Chào hỏi qua một tiếng, Vũ Thanh Hà liền tới chỗ Triệu Thiên Bình liền thấy nó đang cặm cụi một tay búa một tay dùi chăm chú vào đảng đá khá lớn trước mặt, hắn hỏi:
-  Tiểu tử ngươi định làm thợ điêu khắc sao?
Triệu Thiên Bình nghe tiếng bèn ngước lên:
-  Hả? A, Bát sư huynh, huynh mới đến sao, không đón tiếp từ xa mong huynh thứ lỗi.
Vũ Thanh Hà nhìn Triệu Thiên Bình mặt mũi đầy bụi đất, áo quần thì lem luốc, lại nhìn ngó xung quanh rồi hỏi:
-  Đệ tính làm gì thế, cải tạo động phủ thành cái gì thế này?
Vũ Thanh Hà thắc mắc chẳng phải vô cớ, hoàn cảnh chung quanh nhìn có chút khó hiểu, nhìn thì không hợp lí, như cổ thụ trồng có chút lộn xộn, bụi cây xen lẫn um tùm, thi thoảng có vài gốc linh thảo đặc thù, khá giống một khu rừng, nhưng cái lạ là mạch nước chảy khắp nơi, có cái cắt ngang bụi hoa, có cái lại vòng quanh gốc đại thụ nhìn có chút không được tự nhiên. Mà cái gai mắt nhất là đá tảng khắp nơi, có cái lại như vô tình hay cố ý cắt ngang dòng nước khiến chỗ đó hoặc là phân nhánh, hoặc là tràn lan.
Triệu Thiên Bình lấy tay áo gạt đi đống mồ hôi trên mắt làm bụi đất kết lại thành vệt to trên mặt khiến mặt nó càng thêm lem luốc, nó cười nói:
-  Thấy động phủ của mình quá sơ sài nên mấy ngày qua đệ mới quyết tâm cải tạo một phen, huynh vào chòi nghỉ trước chờ đệ tẩy uế một chút rồi tiếp chuyện.
Vũ Thanh Hà lắc đầu:
-  Không cần đâu, ta cũng đang nhàm chán, tiện thể giúp đệ một chút, nói đi, ta có thể làm gì đây?
Triệu Thiên Bình hơi ngại lắc đầu:
-  Như vậy không tiện lắm đâu.
Vũ Thanh Hà xụ mặt:
-  Nói gì chứ, với ta mà đệ còn khách khí nữa sao?
Triệu Thiên Bình ngượng ngùng gãi đầu khiến tóc nó lại thêm một tầng bụi đá, nó cười:
-  Vậy cảm ơn sư huynh trước. Hừm, để xem nào, à, được rồi, có một nhóm công tượng của Trần đại sư đang giúp đệ chuyển lên nhóm nguyên liệu cuối cùng, sư huynh có thể đi giúp họ một tay được không?
Vũ Thanh Hà gật đầu:
-  Tốt, ở đâu?
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền chỉ ra địa điểm, đó là một khu vực đại thụ phía nam gần chân núi Lưu Vân, nguyên liệu thực ra là một nhóm cây lớn, với công tượng võ giả thì vận chuyển lên núi có chút khó khăn, nhưng với tu sĩ Trúc cơ như Vũ Thanh Hà thì đơn giản hơn nhiều. Sau khi Vũ Thanh Hà ngự kiếm bay đi, Triệu Thiên Bình lại tiếp tục đẽo đá.
Cũng không cần hình dạng tinh chuẩn, công việc của nó chỉ là chỉnh lại một chút kích thước của đá tảng cỡ lớn mà thôi. Sau khi thêm vài lần đục đẽo, nó liền gồng sức nâng lên rồi đem tới một điểm đã chỉ định thả xuống, sau đó lại chỉnh sửa một chút cho đúng với vị trí liền tiếp tục với một tảng đá khác.
Có sự giúp đỡ của một tu sĩ Trúc cơ, tiến độ công việc của cả đoàn người nhanh hơn nhiều, trước đó theo tính toán thì phải đến hai ba ngày sau mới hoàn công, nhưng lúc này lại chỉ thêm nửa ngày đã đâu vào đó khiến Triệu Thiên Bình không thể không hài lòng.
-  Đa tạ Trần đại sư giúp đỡ.
Triệu Thiên Bình vừa cười vừa lấy một túi linh ngọc giao cho Trần Hùng, đây là tiền công cho mấy ngày qua. Trần Hùng cũng không khách khí, hắn nhận lấy khẽ tung một chút rồi hài lòng cười:
-  Triệu sư điệt khách khí rồi, lần sau cần giúp gì cứ tìm đến ta.
Thêm vài câu khách khí, hắn mới dẫn đám võ giả thuộc hạ rời đi. Lúc này, trời cũng gần tối, Triệu Thiên Bình liền nhảy xuống một cái ao gần đó vung vẩy, Vũ Thanh Hà nhìn nhìn bản thân cũng khá dơ bẩn nên chẳng khách khí nhảy theo.
-  Phù, rốt cuộc cũng xong, được tắm thật thoải mái.
Dòng nước mát len lỏi vào người, Triệu Thiên Bình nhịn không được mà cảm khái. Hơn chục ngày qua, nó chỉ cùi đầu vào việc cải tạo động phủ, những võ giả công tượng kia còn ngày làm đêm nghỉ chứ Triệu Thiên Bình thì chẳng quản ngày đêm.
Công việc lúc đầu là xới tung chỗ này lên rồi chôn xuống hàng tấn kim ngân, tiếp đó là đắp đất cải tạo địa hình, rồi trồng cây, kê đá. Vốn khu đất của nó chỉ có hai trăm mẫu, nhưng nhờ đổi điểm cống hiến, động phủ của nó đã mở rộng ra năm trăm mẫu.
Triệu Thiên Bình bỏ ra tận mười ngày thử nghiệm và thôi diễn tỉ mỉ mới hoàn thành thiết kế, lại tiêu tốn mười hai ngày hợp sức mới bố trí xong năm trăm mẫu đất này, với ý định biến nó thành một hợp trận khổng lồ.
Vũ Thanh Hà vùng vẫy trong nước một bên hỏi:
-  Nhìn bộ dáng này ta thấy có chút giống lại không giống trận pháp.
Triệu Thiên Bình cười:
-  Vốn dĩ là một trận pháp, chỉ là kích thước có chút lớn nên đệ cũng không dám chắc là nó có hoạt động hay không, còn phải thêm chút thử nghiệm cuối cùng.
Vũ Thanh Hà có chút tò mò:
-  Trận này cả thảy lớn bao nhiêu?
Triệu Thiên Bình nghe vậy thì ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
-  Trận này bố trí theo hình tròn đường kính đại khái gần hai trăm trượng.
Vũ Thanh Hà giật thót:
-  Cái gì? Lớn như vậy?
Rồi hắn khẽ xoa ngực mình thảng thốt:
-  Một trận năm trăm mẫu, đệ đúng là chịu chơi. Nhưng mà tài liệu đâu để mà bố trí trận pháp lớn như vậy? Mà nó có tác dụng gì hả?
Triệu Thiên Bình cười cười:
-  Dạo này đệ muốn nghiên cứu y dược nên gom linh khí lại để nhanh chóng đào tạo dược thảo, chứ thứ gì cũng phải mua thì tốn kém quá, hơn nữa còn muốn trợ giúp tu luyện.
Vũ Thanh Hà trợn tròn:
-  Lại còn y dược? Sao đệ không chịu tu luyện mà cứ lang mang vào đủ thứ bàng môn thế?
Triệu Thiên Bình bĩu môi khinh thường:
-  Xem kìa, xem ai phát biểu kìa, chẳng biết là ai thường xuyên bị rầy la, hừ hừ, y dược sao có thể gọi là bàng môn được, nó là thứ phụ trợ cực kì to lớn cho tu luyện đấy nhá.
Vũ Thanh Hà khịt mũi:
-  Đúng rồi, phụ trợ, đệ thì cái phụ trợ nào cũng giỏi, cũng tiến xa, chỉ có tu vi là dậm chân tại chỗ, tới khi Lão Đại về đừng trách sao lão cau có.
Triệu Thiên Bình cười trừ biện hộ:
-  Phụ trợ cũng là một loại cơ sở, cơ sở có vững chắc thì tu vi mới tinh tiến ổn định chứ bộ.
Vũ Thanh Hà bó tay:
-  Ừ thì chúc đệ tu vi tăng tiến, ngày đi ngàn dặm, một bước thông thiên. Ha ha.
Triệu Thiên Bình nhún vai rồi trở người hụp sâu xuống đáy nước, qua một lát liền trồi lên rồi tung người lên bờ:
-  Đệ vào trước pha trà.
Vũ Thanh Hà gật gật đầu rồi cũng cắm người xuống, lát sau hắn cũng lên bờ rồi thay đổi một bộ y phục khác. Đến khi quay lại cái chòi tranh thì Triệu Thiên Bình lúc này cũng một thân khô ráo đang lắc nhẹ ấm trà, thấy vậy hắn tiến tới tọa xuống bồ đoàn rồi nói:
-  Dù gì đi nữa, đệ cũng phải mau chóng tăng lên tu vi đi. Kì hạn lịch lãm sắp tới rồi, không có sư phụ che chở, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, đến lúc đó, chỉ sợ mấy sư huynh cũng chẳng thể phân tâm chiếu cố cho đệ được.
Triệu Thiên Bình gãi gãi đầu rồi nói:
-  Không biết Mặc Dương Đại Lục kia ra sao nhỉ?
Vũ Thanh Hà nhún vai:
-  Chịu thôi, ta cũng là lần đầu tiên, có hỏi thì hỏi mấy lão kia.
Triệu Thiên Bình gật gù:
-  Không biết mấy vị sư huynh đang làm gì?
Vũ Thanh Hà nói:
-  Mấy lão bận bịu hết rồi, kẻ xuất môn, người bế môn, trừ ta với đệ ta, trên núi này đã chẳng còn ai.
Triệu Thiên Bình nghe vậy thì nhíu mày:
-  Như vậy hả, thế mà đệ còn muốn một lần tụ họp đủ mọi người đây này. Giờ thì có chút khó khăn đây.
Vũ Thanh Hà nhìn nó hỏi:
-  Đệ có việc gì sao?
Triệu Thiên Bình gật đầu:
-  Có chút việc muốn bàn bạc với đông đủ mọi người.
Vũ Thanh Hà lại hỏi:
-  Là việc gì? Có quan trọng không, nếu là quan trọng thì ta có biện pháp.
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền sáng mắt:
-  Thật sao, vậy nhờ huynh thông báo với mọi người giúp đệ một tiếng, quả thật có chuyện quan trọng, chỉ là đến lúc tập hợp mọi người mới nói thì tốt hơn.
Vũ Thanh Hà ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
-  Nếu đệ đã nói như vậy thì được. Liên hệ thì tính ra cũng không quá khó, thường thì mỗi đệ tử đến trúc cơ đều nuôi vài con truyền tin điêu để khi nào có việc phát sinh thì dù ở xa cũng có thể thông báo cho họ. Lão Đại lão Nhị lão Tam xuất phát đã lâu nên liên hệ sẽ tốn chút thời gian, còn lão Ngũ thì vừa xuất môn nên chắc không lưu lạc quá xa, mấy người còn lại chỉ là về nhà, ta có thể đến tận nơi thôn báo.
Triệu Thiên Bình nghe vậy thì giật mình:
-  Ồ, Ngũ sư huynh đã Trúc cơ rồi sao? Là lúc nào, sao đệ không biết.
Vũ Thanh Hà bĩu môi:
-  Đệ thì có quan tâm đến ai đâu mà biết, đây là chuyện của nửa tháng trước rồi. Có điều lão ấy cũng không có chúc mừng gì cả nên cũng không trách đệ được.
Triệu Thiên Bình liền xấu hổ gãi đầu, quả thực nó rất ít khi nghe ngóng chuyện bên ngoài, đến cả sư huynh của mình phát sinh chuyện trọng đại mà cũng không hay tin.
-  Thật xin lỗi, là đệ vô tâm.
Vũ Thanh Hà lắc đầu:
-  Không sao, mỗi người mỗi tính, quan tâm là ở tấm lòng. À mà đệ muốn khi nào thì họp mọi người?
Triệu Thiên Bình vừa pha trà vừa ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
-  Nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng, trong khoảng thời gian đó hy vọng có thể tập hợp với nhau một lần. Địa điểm chính là ở đây, mà nói chung thì càng sớm càng tốt.
Vũ Thanh Hà sờ sờ cằm:
-  Từ mười ngày tới một tháng, thời gian cũng không quá gấp, vậy thì được, để ta đi liên lạc giúp đệ, hối mấy lão về đây. Mọi việc do đệ làm chủ a, đến lúc đó đem chuyện không đâu ra để mấy lão trách tội là ta lôi đệ ta trước đấy.
Triệu Thiên Bình bật cười:
-  Sư huynh khỏi lo, chuyện này không chỉ quan trọng mà còn là chuyện tốt, càng sớm lại càng tốt.
Vũ Thanh Hà có chút nghi ngờ:
-  Thật sự tốt?
Triệu Thiên Bình định gật đầu khẳng định nhưng chợt nghĩ lại việc này tốt thì tốt thật, quan trọng thì quan trọng thật nhưng cũng mang chút mạo hiểm, nhưng dù sao nó cũng tin rằng chút mạo hiểm này cũng chẳng là gì nên dù hơi do dự vẫn gật đầu:
-  Thật, chẳng lẽ đệ lại lừa huynh sao.
Nhìn nó do dự, Vũ Thanh Hà liền bĩu môi:
-  Xem ai nói kìa, cho ta xin, đệ nên nhớ Tam luận hội vừa rồi đệ là thánh lừa đảo đấy. Thật làm như mình lương thiện lắm a.
Triệu Thiên Bình sửng sốt rồi bật cười. Huyễn trận cộng thêm một chút thủ đoạn chế địch, thế mà lại bị xem là thánh lừa đảo, quả thực là oan ức a. Có điều, mình quả thực có nhiều thứ che giấu thiên hạ, nhưng che giấu với lừa dối giống nhau hay khác nhau nhỉ, tạm thời Triệu Thiên Bình còn không nghĩ ra nên có chút chột dạ, nó liền cười trừ:
-  Đó là thủ đoạn đối phó với đối thủ thôi. Sao lại nghĩ đệ như vậy chứ.
Vũ Thanh Hà khịt mũi:
-  Được rồi, tạm tin đệ lần này. Thôi giờ ta đi luôn, cho mấy lão biết sớm để kịp chuẩn bị quay về. Nhưng chắc không quá sớm được đâu, ít nhất phải hai mươi ngày sau mới được.
Triệu Thiên Bình gật đầu:
-  Cúng được, vậy phiền huynh. Mà muốn một chút cũng không sao, huynh uống xong chén trà rồi hãy đi.
-  Ờ được.
Nói đoạn hắn liền bưng chén trà lên hớp gọn một hơi, nhưng trà mới pha còn đang nóng nên xém tí là bỏng miệng, may mà hắn cũng không phải người bình thường, nhưng dù vậy vẫn không nhịn được mà vừa xuýt xoa vừa thở phù phù.
Triệu Thiên Bình vừa lắc đầu cười khổ vừa đứng lên tạm biệt. Vũ Thanh Hà cũng không chần chừ mà ngự kiếm rời đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét