Tìm kiếm Blog này

HPTD C1


Chương 1: Chuyện xa xưa

Rất lâu rất lâu về trước…

Giữa hư không vũ trụ đứng sừng sững hai quân đoàn khổng lồ. Một bên là gần hai trăm ngàn vạn bạch y tu sĩ hình dáng nhân loại được dẫn dắt bởi một Băng giáp tu sĩ. Một bên là một trăm ngàn vạn hồng y ma tu với vô số các kiểu dáng được dẫn đầu bởi một Huyết sắc ma nhân. Tuy với số lượng hơn gấp đôi nhưng đoàn thể bạch y tu sĩ vẫn không có hành động gì bất cẩn manh động gây chiến trước cả. Người lãnh đạo của đoàn thể chính đạo tu sĩ với gương mặt trầm ngâm phóng tầm mắt bao quát hết lực lượng đối thủ, rồi lại nhìn vào thủ lĩnh đối phương, đôi lông mày vẫn chưa bao giờ giãn ra. Hắn nắm rõ lực lượng của phe mình, cũng biết rõ nó mạnh hơn đối phương rất nhiều, lại còn cả vũ khí bí mật với lực lượng có thể nói áp đảo tuyệt đối, song khi đối mặt với Huyết sắc ma nhân trước mặt, lòng tự tin của hắn nhanh chóng sụt giảm. Hắn biết muốn tiêu diệt kẻ này còn khó hơn tiêu diệt cả quân đoàn ma tu trước mặt của mình, một đối thủ cả đời, một dị số hắn vẫn chưa thể lí giải hết. Lại trầm ngâm hồi lâu, hắn hít hà một hơi sâu điều chỉnh suy nghĩ rồi hô lớn:

-  Tà ma ngoại đạo vô nhân tính tàn hại thế gian, tội ác tày trời, thiên địa bất dung. Nể tình thiên địa có đức hiếu sinh, bản thân các ngươi lại tu luyện không dễ, nếu bây giờ chịu hối cãi buôn tay quy hàng, thay đổi tâm tính, bản tôn có thể đảm bảo cho các ngươi một con đường sống. Nếu các ngươi gian ngoan mất linh, tà tâm bất tử, bản tôn hôm nay lập thệ sẽ thẳng tay trừng trị, trừ ma vệ đạo, không chết không thôi.

Giọng nói mang theo thần thông đánh sâu vào lòng tất cả tu sĩ, tăng thêm một phần sĩ khí cho bên chính đạo, mọi người cùng nhau hô to:

-  Trừ ma vệ đạo, không chết không thôi! Trừ ma vệ đạo, không chết không thôi!

Đối diện là quân đoàn ma tu với áp lực khá nặng nề, tuy cách nhau cả tỉ dặm nhưng tiếng hô vẫn át đến bên người, thực sự tâm trạng của bọn chúng lúc này không tốt chút nào, nhưng bọn chũng vẫn tin tưởng vào trận chiến không cân sức này, ít nhất là vô cùng tín nhiệm kẻ đứng đầu của họ. Để đáp lại, Huyết sắc ma nhân khẽ cười, tiếng cười mang theo một cỗ niệm lực hóa giải nỗi bất an trong lòng các ma tu, rồi hắn nói:

-  Ta nói ngươi này Hàn Vô Tích, ta với ngươi cũng được tính là lão bằng hữu, không một ngàn thì cũng tám trăm lần ta nghe ngươi nhắc lại câu này. Nói thật chứ miệng ngươi không nhàm thì tai ta cũng đã chán lắm rồi. Ngươi cũng không phải đàn bà sao mà dài dòng thế. Muốn đánh thì nhào lên. Một trăm chín mươi sáu nghìn ba trăm linh hai vạn tám ngàn sáu trăm chín mươi hai tên kể cả ngươi. Ta đảm bảo giết sạch không một kẻ sống sót. Ha ha ha ha…

Phe ma nhân như được sốc lại tinh thần, ai cũng hô to:

-  Giết sạch! Giết sạch!

Băng giáp tu sĩ được gọi là Hàn Vô Tích nghiêm mặt lại quát lớn:

-  Được! Như ý Xích Thiên ngươi. Trừ ma vệ đạo! Kết trận! Tấn công!

Gần hai trăm ngàn vạn người nhanh chóng di chuyển bay lượn, kẻ trước người sau, kẻ trái người phải, kẻ trên người dưới. Trong hư không dần hình thành sáu ngàn đại trận lớn nhỏ khác nhau, lớn thì ngàn vạn, nhỏ thì chục vạn, thay nhau luân chuyển, pháp khí muôn hình vạng trạng thi nhau luân chuyển, ẩn chứa trong nó một loạt sức mạnh khổng lồ súc ép. Sau đó là một loạn các tia sáng màu khác nhau liên tục bắn đến tấn đoàn kẻ địch. Bên phía quân đoàn ma nhân cũng không chậm trễ, Huyết ma Xích Thiên cũng hô lớn:

-  Vệ Thiên Trận, kết!

Một trăm ngàn vạn ma tu nhanh chóng kết làm một trăm đại trận phòng hộ tương tự nhau, tạo thành một trăm tấm khiên màu đỏ vô cùng to lớn ngăn trở các đòn tấn công của chính đạo tu sĩ. Như sấm vang chớp giật, sự va chạm tạo thành những rung chuyển mãnh liệt, những tiếng nổ như thiên băng địa liệt liên tục vang lên, những tấm khiên năng lượng bị đánh lõm xuống như muốn vỡ ra đến nơi, thỉnh thoảng lại có vài kẻ rơi rụng nhưng vẫn cố gắng chống chọi.

Bên cạnh Hàn Vô Tích là một lão tu sĩ với mái tóc và bộ râu dài màu vàng, nhìn thấy tình cảnh trước mắt lão hướng về Hàn Vô Tích hỏi nhỏ:

-  Đế quân, ngài bảo bao giờ mà bọn tà ma này lại có tổ chức như vậy! Không biết bọn chúng có thể chống cự đến bao giờ.

Hàn Vô Tích mặt mày đăm chiêu trả lời:

-  Bên ma đạo có Xích Thiên thì không có gì không thể xảy ra cả! Hắn mới là mấu chốt của tất cả. Long Thần, ngài có nhìn thấy không, dù trong tình thế phòng thủ bất lợi nhưng hắn ta vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Ta lại không được như vậy.

-  Hừ. Kẻ ma đạo vô tình là thế. Sao có thể so sánh với bậc thần nhân có tầm lòng đại hải như ngài được.

Lần này Hàn Vô Tích không trả lời, chỉ tiếp tục đăm chiêu nhìn chiến trận trước mắt. Long Thần thấy vậy lại tiếp tục nói:

-  Ngài không cần quá lo lắng. Chúng ta vẫn còn có ngài, vẫn còn có thứ đó mà.

Hàn Vô Tích khẽ lẩm bẩm:

-  Thứ đó ư, có lẽ…

Chiến trường vô cùng ác liệt, chỉ trong một canh giờ mà bên Ma Nhân đã tổn thất hơn ngàn người, tuy so với số lượng quân đoàn thì không đáng là bao nhưng xét về lâu dài thì một canh giờ trong chiến trận quy mô này cũng chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi. Tuy vậy Xích Thiên vẫn mặt không đổi sắc, miệng thốt lên:

-  Tụ! Lục Phương Bất Động.

Một trăm tấm khiên nhanh chóng tiến sát vào nhau rồi bắt đầu biến đổi, lồng ghép lại, cứ mười thành một, cuối cùng thành mười tấm chắn đỏ như máu vô cùng vững chắc. Lần này những công kích của phía tu sĩ chính đạo đã không còn có thể tạo nên thương tổn gì cho phía ma tu nữa. Có chăng chỉ là vì tiêu hao sức lực của bên ma đạo nên công kích như vũ bão vẫn được tiến hành liên tục không chút nghỉ ngơi. Nhưng tu sĩ đến trình độ này, lực lượng đã hòa cùng thiên địa, không có tổn thương thực chất sẽ rất khó phân định thắng bại. Hiểu rõ vấn đề này nhưng Hàn Vô Tích vẫn không thay đổi mệnh lệnh tấn công trong một thời gian dài, có lẽ vì để hiểu rõ hơn một chút, thăm dò thêm một chút nông sâu của địch thủ mà hắn quyết định như vậy.

 Qua ba ngày ba đêm, như nắm chắc được điều gì, hoặc có lẽ phương pháp không hữu hiệu, Hàn Vô Tích đã ra lệnh tấn công mới, hắn quát lớn:

-  Hỗn Nguyên Vô Cực. Kết!

Bàn tay Hàn Vô Tích nhanh chóng vận chuyển, huyễn hóa ra vô số tàn ảnh kết thành những thủ ấn vô cùng phức tạp, theo đó từng sợi ánh sáng lần lượt bay ra xuyên qua không gian. Mỗi tia sáng nhanh chóng bao phủ một tòa đại trận, điều khiển trận pháp đó di chuyển theo một lộ tuyến khác. Sáu ngàn tòa đại trận lớn nhỏ khác nhau lúc trước trông có vẻ lộn xộn bây giờ lại di chuyển theo một quỹ tích xoay chuyển kì dị, tạo nên một sự hòa hợp không thể tin được bao lấy Hàn Vô Tích ở trung tâm. Sự vận động tự nhiên của sáu ngàn đại trận dưới sự dẫn dắt của hạch tâm Hàn Vô Tích tạo thành một siêu cấp đại hình chiến trận với quy mô chưa từng có, như hóa thân thành vũ trụ, mang trong mình sức mạnh của thiên không vô tận. Đại trận to lớn hàng tỉ dặm mang theo hơi thở của sự hủy diệt hàng lâm trên thế giới.

Đối mặt với sức mạnh to lớn đó, nét mặt của Xích Thiên dần trở nên nghiêm túc. Hắn thở dài:

-  Không thể không công nhận khả năng của ngươi. Rất mạnh, rất tuyệt, thật sự… không làm ta thất vọng. Ta cũng sẽ không để ngươi thất vọng.

Dứt lời gương mặt Xích Thiên bỗng nhiên trở nên vặn vẹo như đầy đau khổ rồi nhanh chóng trở nên đỏ thẫm, sau đó hắn phun ra một ngụm máu lớn vào tay mình, rồi quát:

-  Âm dương ngũ hành, Thứ Nguyên Huyết Giới. Lập!

Tức thì mười tấm khiên chắn to lớn nhanh chóng hợp lại thành một quả cầu. Sự trắng bệch xuất hiện trên gương mặt Xích Thiên, kèm theo đó là cơ thể hắn trở nên khô quắt giống như bị rút hết sức sống. Sau đó Xích Thiên cũng vô cùng nhanh chóng kết những pháp ấn kì dị, từ cơ thể hắn tỏa ra những gợn sóng màu máu lan ra bao phủ khắp quả cầu. Sóng máu lan đến những ma tu khiến cơ thể bọn chúng cũng trở nên vặn vẹo đầy khủng khiếp, nhiều kẻ sức chịu đựng không được liền bị bạo thể thành huyết vụ rồi nhanh chóng hòa tan vào làn sóng máu. Quả cầu máu khổng lồ nhanh chóng sáng lên một màu đỏ chói mắt rồi dần dần bành trướng với tốc độ có thể thấy được. Nếu Hỗn Nguyên đại trận hàng tỉ dặm được gọi là to lớn khổng lồ thì Thứ nguyên huyết giới lại gấp trăm gấp ngàn lần nó, đã đạt tới sự vô biên vô tận của một thế giới.

Long Thần sắc mặt đại biến:

-  Huyết sát thuật! Ma đầu đó dám dùng huyết tế, hắn không muốn sống nữa sao!

Hàn Vô Tích bên cạnh nghe vậy khẽ lẩm bẩm:

-  Không muốn sống… hắn thật sự không muốn sống sao? Huyết sát hiến tế… thứ nguyên dị giới…

Rồi như nghĩ ra điều gì đó, đồng tử Hàn Vô Tích đột nhiên co rút lại:

-  Không ổn, hắn đang tạo một tấm chắn bất khả xâm phạm để che chắn cho âm mưu to lớn! Mau, truyền lệnh hợp lực tổng tấn công!

Nói đoạn, Hàn Vô Tích điểm chỉ vào mi tâm của mình, ngay lúc đó mi tâm hắn phát ra ánh sáng hoàng kim chói lọi.  Kim quang như vầng thái dương khổng lồ mang hơi thở hạo thiên chính khí nồng đậm bộc phát, hào quang của nó như khắc tinh của huyết sắc ma khí, kim quang chiếu đến đâu ma khí tàn lụi đến đấy, kim quang tỏa ra khắp nơi rồi dần dần ngưng tụ vào trong tay của Hàn Vô Tích. Ánh sáng tan đi để lại một thanh kim sắc bảo kiếm với lưỡi kiếm như ẩn như hiện, trong suốt tựa như nước nhưng kiếm phong mang đến cảm giác vô cùng sắc bén, chỉ cần ánh mắt chạm vào cũng khiến người khác bị thương – Độ Thiên Thần Kiếm, thanh kiếm bí ẩn mà dưới tay Hàn Vô Tích đã từng tru diệt thiên thiên vạn vạn tà ma trong thiên hạ, sát khí lẫm thiên.

Cầm Độ Thiên trong tay, Hàn Vô Tích chỉ thẳng về phía Huyết sắc nguyên giới, hô lớn:

-  Hỗn Nguyên Vô Cực, Quang kiếm!

Những tia sáng mờ ảo từ Hỗn nguyên vô cực đại trận dưới sự dẫn dắt của Hàn Vô Tích biến hóa thành vô số thanh cự kiếm với kích thước khổng lồ dài hàng tỉ dặm lơ lửng giữa thiên không vô tận.

-  Băng phong thiên hạ!

Những thanh kiếm ánh sáng dần dần ngưng thành thực thể, những thanh băng kiếm hình thành với đủ mọi loại ánh sáng trên đó tạo nên một bức tranh xinh đẹp cực kì khổng lồ. Nhưng sau sự tráng lệ đó ẩn chứa lực lượng và sát khí vô cùng vô tận dường như có thể phá nát cả thế giới này vậy.

-  Xuyên Thiên Kiếm!

Theo tiếng quát của Hàn Vô Tích, hàng vạn những thanh tuyệt thế cự kiếm lấy tốc độ không thể nhìn thấy bắn thẳng về hướng Huyết giới. Mỗi một thanh băng kiếm hoặc chém hoặc đâm vào Huyết giới đều để lại một vết khoét dài rồi bị bật ngược ra, vô số những dấu vết sâu hoắm được tạo ra nhưng so với kích thước khổng lồ của Huyết giới thì cũng chả thấm vào đâu. Nhưng tốc độ tấn công của đại trận băng kiếm vô cùng nhanh chóng, vô số những thanh kiếm liên tục đâm chém vào Huyết giới, những vết tích cũ chưa lành những vết thương mới lại xuất hiện, đại trận như một lò xay xát khổng lồ liên tục bào mòn Huyết giới. Nhưng Hàn Vô Tích thật sự không hài lòng với tốc độ hiện tại, dù nhanh nhưng ít nhất phải mất cả năm trời mới mài hết cái Huyết sắc ma giới này. Nhưng thời gian dài như vậy hắn không thể biết được bên trong quả cầu máu này sẽ xảy ra chuyện gì, tên ma đầu kia sẽ làm ra được những chuyện gì kinh khủng.

Hai ngày hai đêm liên tục công kích vẫn không thấy hiệu quả đáng kể, Hàn Vô Tích thầm nghĩ “Cấm thuật thật lợi hại.” Rồi hắn hướng về chúng tu sĩ mà hô lớn:

-  Hỡi những huynh đệ của ta! Ma đạo âm mưu quỷ quyệt, chúng ta không thể để chúng kéo dài thời gian nữa. Hãy thiêu đốt lực lượng cho một kích hùng mạnh nhất đề tiêu diệt hoàn toàn bọn tà ma quỷ quái! Nhất kích tất sát!

Đáp lại sự kêu gọi của Hàn Vô Tích, tất cả các tu sĩ đều tự thân vận khởi các loại pháp quyết  thiêu đốt lực lượng, những tu sĩ phi nhân loại thì biến về nguyên hình vận khởi huyết mạch bí thuật. Tất cả lực lượng đều tập trung vào Hỗn nguyên vô cực đại trận. Lực lượng to lớn như vậy, lần này Hàn Vô Tích phải dựa vào thần kiếm trong tay mới miễn cưỡng tập trung lại được, cho dù như vậy hắn vẫn rất chật vật. Bản thân Độ Thiên Thần Kiếm vì tiếp nhận lực lượng vô cùng khổng lồ đó mà thân kiếm trở nên rung chuyển dữ dội, kiếm quang bao phủ cả không gian, chiếu rội một góc vũ trụ. Hàn Vô Tích hét lớn:

-  Vạn Kiếm Quy Tông! Diệt Thiên Nhất Kiếm!

Hàng vạn thanh băng kiếm tán loạn lấy tốc độ nhanh nhất dung hợp lại với nhau, lấy kiếm phong của Độ Thiên làm trung tâm, dần dần ngưng kết thành một thanh cự kiếm mà chuôi kiếm chính là Hỗn Nguyên Vô Cực đại trận.

Giữa Vũ trụ hiển hiện một siêu cấp đại hình băng kiếm nhắm thẳng hướng Huyết sắc ma giới mà đâm tới.

Nhìn rất chậm mà lại rất nhanh.

Trong khoảnh khắc mọi thứ dường như chững lại.

Không có âm thanh phát ra, hay có khi quá lớn để nghe thấy.

Không có chấn động, hay có khi quá  mạnh để cảm nhận.

Không có cảnh tượng gì, hay có thể đến ánh sáng cũng bị tiêu diệt.

Hắc ám vô tận bao trùm mọi thứ.

Qua một khoảnh khắc, hay có thể rất lâu, khi mọi người bắt đầu khôi phục cảm giác.

Cự kiếm không còn, đại trận không còn, huyết giới cũng tan biến.

Trong vùng không gian này, vẫn còn đứng vững là phe phái tu sĩ chính đạo, dù số lượng đã mất đi một thành, dù dáng vẻ vô cùng chật vật.

Còn phía ma tu chỉ có một thân ảnh huyết sắc còn tồn tại – Xích Thiên.

Nhưng ánh mắt của Hàn Vô Tích không dừng lại trên người Xích Thiên mà chằm chằm vào tồn tại sau lưng của hắn. Tám mươi mốt chòm sáng màu đỏ, cứ chín chòm tụ thành một cụm, hình thành chín cụm sáng xoay tròn ẩn chứa sự hư vô mờ ảo. Nhìn vẻ bình tĩnh đến vô tình của Xích Thiên, Hàn Vô Tích đắng chát cười:

-  Không biết nên nói ta quá chậm hay ngươi quá nhanh. Đây là vũ khí bí mật của ngươi sao? Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể đối đầu với tất cả chúng ta sao?

Xích Thiên không do dự đáp lời:

-  Đúng thế. Ta dùng tất cả tinh huyêt lực lượng của ma giới quân đoàn để kích hoạt trận pháp này, tất nhiên có ý nghĩa của nó.

Hàn Vô Tích cau mày:

-  Ý của ngươi là?

Xích Thiên trở nên vô cùng tự tin:

-  Trận pháp này cần một lượng lớn máu tươi và lực lượng trùng kích vô cùng khổng lồ để kích hoạt nó vận chuyển. Ta không có khả năng lớn như vậy… nên mới cần ngươi giúp đỡ…hắc hắc hắc. Huyết giới thứ nguyên chỉ là vật dẫn để thu nạp lực lượng cho trận pháp này mà thôi. Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của trận pháp này như một lời cảm tạ ngươi đã cho ta mượn lực lượng. Ha ha ha…

Sự điên cuồng hiển hiện trên mặt Xích Thiên, hắn hô lớn:

-  Cửu Cửu Thiên Luân đại trận. Được luyện từ chín chín tám mươi mốt Tinh Hà bằng Thiên ngoại bí pháp trước nay chưa từng thấy. Hỗn nguyên vô cực của ngươi dù mạnh nhưng chỉ là sức mạnh của sinh linh, còn Cửu Cửu Thiên Luân là sức mạnh của vũ trụ. Ngươi làm sao có thể so sánh được. Từ đây ma đạo sẽ hưng thịnh muôn đời. Ha ha ha…

Hàn Vô Tích biến sắc:

-  Tám mươi mốt tinh hệ. Tên khốn ngươi dám… khoan đã…cái gì? Thiên ngoại bí pháp… thiên ngoại bí pháp… thiên ngoại bí pháp ư?

Hàn Vô Tích bỗng nhiên xuất thần trong giây lát, rồi hắn đột nhiên cười lớn một cách thê lương:

-  Hay cho Thiên ngoại bí pháp, giỏi cho Thiên ngoại bí pháp! Ha ha ha ha…

Một giọt nước mắt trào ra trên gương mặt Hàn Vô Tích, cơ mặt hắn trở nên vặn vẹo hết sức khó coi. Đổi lại là nụ cười mỉa mai trào phúng của Xích Thiên:

-  Đến tận bây giờ… thật ngu xuẩn. Các ngươi cùng chết hết đi! Diệt Tuyệt!

Chín chòm sáng sau lưng Xích Thiên bỗng nhiên điên cuồng xoay tròn, Cửu Cửu Thiên Luân đại trận nhanh chóng biến thành một luân bàn, đột nhiên cơ thể Xích Thiên vỡ tan ra, một người đứng sờ sờ ngay lập tức hóa thành huyết vụ. Huyết vụ nhanh chóng lan ra biến luân bàn thành một màu đỏ máu, khoảnh khắc sau từ luân bàn phóng ra một tia Hồng quang từ từ bắn về phía tu sĩ chính đạo.

Gần một trăm tám mươi ngàn vạn ngươi như bị dính định thân thuật, không ai có thể cử động, ngoại trừ Hàn Vô Tích, hắn dựa vào lực lượng của Độ Thiên Thần Kiếm miễn cưỡng có thể cử động. Trên khuôn mặt tuy còn mang một tia bi thương nhưng đã bình tĩnh trở lại dù đối mặt với tia sáng tử vong đang đến gần:

-  Một kích cuối cùng của ngươi, ta sẽ dùng một kích cuối cùng của mình để tiếp. Tính ra thì ta với ngươi cũng là kẻ đồng cảnh ngộ.

Rồi hắn quay sang nói với người bên cạnh:

-  Long Thần, đây là mệnh lệnh cũng như yêu cầu cuối cùng của ta. Sau khi rời khỏi nơi này, hãy truyền lời ta: “Đình chiến!” Luân bàn này đã ảnh hưởng đến số mệnh của ma đạo, chúng ta phải tìm cách khác. Ta những tưởng đây là trận chiến kết thúc, hóa ra nó chỉ là khởi đầu mà thôi. Ta sẽ dùng toàn lực của mọi người để ngăn chặn Xích Thiên, sẽ có phần lớn huynh đệ phải hi sinh, nhưng còn tốt hơn là toàn quân bị diệt.

Nói đến cuối cùng giọng điệu pha lẫn chút bi thương, Hàn Vô Tích ngẩn đầu thở dài, đôi mắt thâm thúy như hướng về một phương nào đó. Khoảnh gắn sau, hắn tự chấn nát băng giáp áo trên người mình, hiển lộ da thịt trần trụi. Trên vị trí trái tim hiển lộ ra một trận pháp màu trắng kì dị. Hàn Vô Tích cắt ngón tay chảy máu rồi đặt nó lên vị trí trung tâm của tiểu trận. Tức thì trạn pháp bỗng dưng khuếch đại, chỉ khoảnh khắc sau, trận pháp đã bao trùm cả cơ thể của hắn.

-  Táng Thuật!

Hàn Vô Tích nhìn tất cả mọi người rồi nói:

-  Xin lỗi tất cả huynh đệ. Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Phá Diệt!

Hàn Vô Tích dùng Độ Thiên Thần Kiếm cưỡng chế thi triển Hỗn Nguyên Vô Cực trận pháp. Quy tụ pháp lực vào trận pháp trên ngực mình, rồi hô lớn:

-  Thiên Địa Tịch Không!

Tức thì màu trắng từ trên cơ thể Hàn Vô Tích nhanh chóng lan tỏa ra toàn bộ không gian, đến cả Thiên luân trận cũng bị che phủ.

Trời đất nhuộm một màu trắng.

Một năm sau…

Mười năm sau…

Trong sự tĩnh lặng dần phát ra những tiếng động nhỏ. Những âm thanh rắc rắc vang lên. Không gian màu trắng dần dần tan rã. Trong khoảng không dần dần xuất hiện những bóng người. Một người, mười người, trăm người, ngàn người, rồi vạn người… nhưng chỉ có vậy mà thôi.

Hơn vạn người đã tỉnh lại trong đó có Long Thần, chúng nhân bàng hoàng nhìn khoảng không đang tan rã trước mắt mà cảm giác bỗng chốc biến thành mờ mịt…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét